http://www.binhminhdem.blogspot.com

**!(!)*(!)!Đêm, bỗng nhiên giọt nước mắt thấm mi cay, Đường về ngày hôm nay bỗng như ôi sao xa quá . Anh nhớ em, người ơi sao mới hôm qua Mà giờ chỉ mình anh lẻ loi lặng thầm lê bước trong mưa . Ngày hôm qua ta vẫn còn nhau, ngày hôm qua ta vẫn yên vui Sao giờ đây chỉ còn mỗi anh lặng thầm với vết thương tình yêu . Người hãy nói với anh vì sao lại ra đi không nói một lời Hay vì em lòng đã đổi thay lâu rồi . Trả cho anh phút giây bình yên, trả cho anh hạnh phúc êm đềmNhững ngọt ngào dịu dàng đã trao và nồng ấm chiếc hôn ngày qua.Lòng anh sẽ chúc em bình yên, chẳng ưu tư vương vấn nơi đâyTrả lại anh để người sẽ đi nhẹ nhàng.Đêm, bỗng nhiên giọt nước mắt thấm mi cayĐường về ngày hôm nay thấy ôi sao cô đơn quá Anh nhớ em, người ơi anh nhắc tên emMột lần này nữa thôi để rồi ngàn lần anh khắc trong tim !(!)*!**

Mãi Nhớ Một Kỷ Niệm.....Không Quên *(.)(.)!!!!!!!

Mãi  Nhớ Một Kỷ Niệm.....Không Quên *(.)(.)!!!!!!!
" hãy giữ mãi những kỷ niệm ngọt ngào hai ta đã có em nhé ! xin em hãy nhớ rằng tôi vẫn mãi mãi yêu em , sẽ luôn theo bước chân em trong cuộc sống này . mong em vui bên tình yêu mới , mong em hạnh phúc vững vàng bên người em yêu thương ! đối với em thế là đủ và kết thúc một mối tình với tôi !!! phải không em " ***!

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Cần Một Cái Tên !!

Nếu mình ném quá khứ qua cửa sổ, nó sẽ trở lại cửa lớn. Nếu như mình càng cố trốn chạy nó, thì mình sẽ phải chìm đắm trong nỗi đau đó suốt đời. Nếu mình không thể khép lại quá khứ thì hãy mở một cánh cửa cho tương lai, cho mình một cơ hội để có cs tốt đẹp hơn trong tương lai, chứ không phải tạm hài lòng với hiện tại rồi biết tương lai sẽ như thế nào...... Không khó đâu nếu mình thực sự muốn làm điều đó..... nếu hướng về mặt trời thì bóng đen sẽ ở sau lưng..... Và phía mặt trời đó chắc chắn sẽ có người giang tay chào đón.......! Nó thường khuyên bạn bè của nó như thế, nhưng chính nó lại là người ôm ấp cái quá khứ của mình, chôn vùi mình vào đó mà lại không thể đứng lên. Suốt 3 năm qua, nó giam giữ trong lòng một nỗi đau, nó đã không thể khép quá khứ đó lại nhưng cũng không thể mở cánh cửa mới ra, nó đã không tự cho mình được một cơ hội để hạnh phúc hơn. Cái quá khứ của nó, mối tình đầu đẹp đẽ và trong veo như viên pha lê lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ. Nó đã trân trọng, nó đã nâng niu, nó đã tin tình yêu đó là vĩnh cửu và nó là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng đến một ngày, niềm tin của nó bị đánh cắp, viên pha lê của nó rơi xuống vỡ tan, những mảnh vỡ của mối tình đó cứa vào tim nó những vết thương mà đến giờ nó vẫn thấy nhức nhối, chưa lành lại được. Nó đã bị lừa dối vì một người thứ 3. Nỗi đau của nhân loại "người người yêu, người người khổ vì yêu" lâu lắm rồi nó mới nghĩ đến người ấy, không hẳn là nhớ nhưng cũng không thể nói là đã quên. Chênh vênh giữa hai bờ của xúc cảm. Nó không hận người ấy, không căm ghét người ấy thế nhưng nó đã chẳng thể tin yêu bất cứ một người nào khác, nó sợ bị phản bội thêm một lần nữa. Nó luôn tỏ ra là người bản lĩnh nhưng nội tâm của nó cũng mong manh yếu đuối như bất kì một con người hít không khí và sống bằng trái tim nào khác.

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Lại nhớ một kỷ niệm (tôi và em ) !!

http://www.binhminhdem.blogspot.com/
ngày27 tháng01.năm 2010.


tôi biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại tôi? Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ toi không cắt nghĩa cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi em còn nói muốn yêu tôi mãi , em  bảo rằng tôi là tất cả, rằng nếu có một ngày tôi bỏ xa em,êm sẽ hận tôi và hận cả cuộc đời này , em sẽ làm cho tôi không bao giờ nhìn được mặt em nữa. Vậy mà hôm nay em nói tiếng chia tay nhẹ nhàng như một lời nói yêu tôi ngày hôm qua. Và phải chăng còn dễ dàng hơn vì đâu  tôi phải luôn đồng ý với tất cả lòng yêu thương ấy . bây giờ tôi nhìn em ngỡ ngàng và khó hiểu quá.  em chỉ buông lời và nói một câu thôi rằng "tại gia điình tôi"" Chấm hết!




Khuất bóng em rồi, mặt đất dưới chân tôi rạn nứt, tôi thấy mình từ từ rơi vào vực sâu của nỗi đau  – một cảm giác đau đớn, vỡ òa.tôi cũng không hiểu sao mình không thể khóc lúc đấy.một thằng sống nghiêng về tình cảm như tôi sao lúc đó lại vô tình đến thế.sao không líu kéo em lại bên tôi Còn bây giờ khi nghe từng nỗi đau đang ngậm nhấm, tôi lại không còn nước mắt để mà khóc. Những lần nhắn tin cho em , tôi luôn  gặng hỏi nguyên nhân, em vẫn điệp khúc “Hãy tha lỗi cho Em” rồi lại lịm đi, không giải thích, không cho tôi giải bày. Đơn giản chỉ vậy sao em? Không phải vì tôi muốn níu giữ một cái gì đang rời khỏi tầm tay – cái hạnh phúc mong manh dễ vỡ, là là như sương khói  – mà vì tôi muốn mình thanh thản hơn chỉ vây thôi.



Em à ! Thôi mình không yêu nhau nữa nhưng sao lại lấy đi của tôi niềm tin vào em, vào cuộc sống?êmm biết là tôi sẽ yếu đuối  và buồn lắm  mà, sao lại phủ nhận tình tôi bằng lý do vô lý như vậy? tôi không trách em, cũng không hận em đâu vì tình yêu có thể đến trong nhau bằng những phút giây ta nhớ mãi phải không em? Chiếc cầu hạnh phúc tôi và em vừa xây chưa khô lơớ vữa đã vội tách đôi về hai ngả, quăng tôi về phía dòng xoáy cuộc đời. Mất em rồi, niềm tin cũng chỉ là ảnh ảo. Có lẽ nào trái đắng tình đầu lại quá đậm vị vậy sao em?


Em! Có lẽ lòng em cũng không sung sướng gì đâu đúng không? em vốn dĩ được mọi người yêu mến mà giờ đây tất cả đều nhìn em bằng con mắt khác. tôi tìm đến rượu để quên đi tất cả nhưng men say ấy chỉ là chất xúc tác nhấn chìm tôi mà thôi. . Nếu tình yêu hai ta không đủ sức mạnh để tồn tại nữa thì hãy để nó ra đi nhưng tôi không thể đánh mất cuộc đời mình phải vậy không em. Đừng lo tôi sẽ hờn trách em , em nhé ! chúng mình không có duyên nên mới vậy, đúng không em?Em đã giúp tôi hiểu được  cuộc đời – không hề giản đơn chút nào. tôi dẫu buồn, dẫu thất vọng và đau đớn cũng sẽ chấp nhận sự thật. Vết đau này với tôi thật khó để xoa dịu nhưng tôi biết mình cần phải làm gì bởi một điều thật giản dị “ cơn mưa nào cũng có nắng  ngay sau nó”. Phải không em?




Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

!*** ( Bức Thư Buồn Thứ Nhất ) ***!

http://www.binhminhdem.blogspot.com/                                                                                                                     ngày...tháng.....năm...               
                     
                                                                                                         ngày 26 tháng 01 năm2010




  Trời đã sắp sáng rồi , cơn mưa mang tới càng làm cho nỗi nhớ em trong tôi tăng lên nó lam tôi tê tái tâm hồn.
tôi ngồi trứoc máy vi tính cùng nồi nhớ , là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như tôi có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. tôi muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi em ơi.
“Ôi, em đâu rồi. Thoảng thốt, giật mình, tôi tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, tôi không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là em. tôi đã run hết cả người khi nhìn thấy em ngồi bên một người con trai  khác tay trong tay đang nói cười thật hạnh phúc.tôi tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào em, cũng con người kia, ánh mắt kia, khoé miệng kia vừa mới nay thôi còn nói yêu tôi tha thiết. Con người tôi từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa.tôi hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng tôi ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi … Nhưng sao tôi vẫn yêu em, nỗi hận em đã bị tình yêu tôi dành cho em vùi lấp. Lý trí bảo tôi thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn.



Trong tôi, những kỷ niệm ngày ta bên nhau vần còn nguyên vẹn. tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân em quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. em đã xa rồi. Làm sao tôi còn có được em, được ôm hôn em như những ngày xưa ấy,


 tôi đã không còn được chở em đi chơi những khi tôi trở về quê nhà  nơi tôi có em.nhưng tôi thấy tinh yêu của mình thật sự nhỏ bé quá so với thế giới những người và người rộng lớn này,nó mạnh mẽ vô cùng. Vâng, tôi mới chỉ 22 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý.  Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi.



Đến bao giờ tôi mới hết yêu em. Giá như tôi yêu em  ít hơn có thể một chút thì tôi không phải đau như thế này. tôi đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của tôi vào em, nhưng ôi sao em  nỡ quay lưng lại với tôi một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi?



tôi vẫn tự hỏi vì sao, vì sao em bỏ tôi mà đi. tôi không biết, có lẽ là tôi đã không giữ được em cho riêng mình. thằng bạn thân tôi ấy đã làm cho em thấy hạnh phúc hơn tôi thì tôi không có gì phải hận em cả. Nhưng tôi chỉ muốn em thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu em  được bằng tôi.




"Sao em nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ
Sao em nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ
Sao em nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng
Những con đường quen lối đi rồi nay nằm yên đó
Sao em nỡ đành quên kỷ niệm chan chứa êm đềm
Sao em nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm
Sao em nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón
Những khi buồn ai đến thăm
còn đâu nữa mà mong
Nỡ đành quên sao em dư âm ngày xưa còn đó
Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay "







Và trái tim tôi sau này sẽ khác. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, em có hiểu không?

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Tâm Sự Trong tôi

http://www.binhminhdem.blogspot.com/                                   
                                                                                                            ngày 23 tháng 01năm 2010.


đã bao ngày nay trơi mưa triền miên quá . nhưng có lẽ trời mưa lại làm cho những con người có những nỗi buồn khác nhau , vì một chuyện gì đó khác nhau. tôi cũng vậy nhưng trời ơi....nỗi buồn trong tôi sao nó triền miên quá ,nỗi buồn  đau khi mất em chua làm tôi nguôi ngoai thế mà giờ đây cái buuồn tiếp sau nó lạ làm tôi khóc thêm lần nữa .phải chăng là một thằng đàn ông đâùu đội trời chân đạp đất như tôi lại dễ gục ngã và yếu đuối vậy sao . nhưng nỗi oan trong mỗi con người không thể giải thích nổi nó đau đén mức nào .tôi muốn giải thích nhiều lắm tôi không muốn mình chịu thua như thế.nhưng để làm gì khi mình chỉ là một người làm thuê không hơn không kém . TP hoa phượng đỏ bây giờ khác xa so với 2 năm về trước khi tôi lần đầu tiên đặt chân tới nơi này . ngày ấy sự vô tư của một thằng vừa mới học song cấp 3 chập chững bứoc vào đời tôi không nghĩ được nhiều đến thế .


lần này ra đây tôi mang theo làm hành trang cho mình biết bao là nỗi buồn cất giữ trong tim , mang theo hình ảnh và tình yêu của tôi đén nơi đây chỉ mong được bình yên để quên đi ngày tháng....đến nơi đây chỉ cách quê nhà gần trăm cây số vậy mà có lúc tôi thấy đường về quê hương ôi sao mà xa đến thế , chắc chỉ tại nỗi buồn trong tôi chẳng thể rãi bầy cùng ai.
ngày hôm nay thực sự tôi không thể nói gì khi mà người khác cho rằng tôi ăn không nói có lần đầu tiên trong đời tôi vẫn chưa định nghĩa được động từ "bơm" có nghĩa là gì thế mà tôi lại mang tiếng là một con người như thế.tôi thề rằng lúc đó chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ hét vào mặt bà ta rằng ai mới là người ăn không nói có tôi chỉ muốn mượn cớ để xả ra những uất giận trong tôi bao lâu tích trữ . nhưng có nhiều lý do khiến tôi không thể làm như thế .dù sao tôi cũng là người ngoai lại là bậc con cháu tôi không giám cãi nhau với bậc trên mình.và  tôi cũng không muốn anh và gia dình anh chuyện tình cảm bị đổ vỡ . lúc đó tôi đã nghĩ dù sao mình cũng bị mang tiếng là người như thé rồi không sao cả nhưng anh T thì lại khác mối quan hệ họ hàng của anh sẽ mãi mãi sau này . phải chăng tôi cao thuọng lắm phải không nhưng tôi nghĩ như thế đấy . dể rồi bao nhiêu uất nghẹn tôi giữ trong mình mang về nơi mà tôi hằng đêm vẫn thức ấy . tôi cứ tưởng mình đã quên nhưng vềđến nhà vô tình chị tôi lại khẽ chạm vào nnỗi đâu ấy , nhẹ thôi , nhưng vẫn đủ để nước mắt tôi ứa trào không thể kìm nén nổi . vì có lẽ bước vào xã hội không lâu tôi đã phải nhận nhiều nnỗi buồn đến thế . tôi viết ra những dòng chữ này chẳng có ý gì cả . chỉ là tôi không ngủ được và muốn gửi gắm vào đây để nếu như  có ai vô tình đọc được sẽ hiểu tâm trạng của tôi bây giờ . chỉ vậy thôi

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

Có Phải ( vì yêu) Hay Trách Hờn !!

http://www.binhminhdem.blogspot.com/

                                                                                                            ngày21tháng.01năm2010





Em ! người con gái tôi yêu .những ngày tháng qua là những ngày tôi sống mới là thử thách thực sự trong đời .từ khi bước vào đời tôi cứ nghĩ xã họi này quá đơn giản ,khi còn ngồi trên ghế nhà trường tôi ao ước được ra ngoài xã hội để khám phá để thhể hiện cái tôi của mình . thế mà giờ đây trông lúc này tôi lại sợ đối mặt với những báo tố của cuộc đời .có lẽ tôi chưa đủ lớn hoặc chưa đủ dũng cảm để đối mặt với sự thất bại của mình.

Những ngày sống ở đây tôi đã nghĩ rất nhiều ,tôi đã nghĩ rằng có lẽ trong cuộc đời này tôi không thể có em .lên ngày hôm ấy tôi đã gọi em ra mạng để muốn em quay về bên tôi .nhưng trời ơi sao lại là trùng hợp đén thế , cũng chính ngày hôm ấy trong lúc đợi em tôi đã gặp một người và nói cho tôi hiểu tất cả những gì em đã làm với tôi suốt thời gian qua nó đã dập lụi bao nhiêu sự cố gắng tôi đấu tranh với những suy nghĩ , với trái tim với hiện tại.vì sao em yêu ơi lúc đó tui sắp có 2 liềm vui ( đám cưới chị tôi , và sinh nhật của tôi) vậy mà em , em nhẫn tâm chẳng muốn cho niềm vui trong nụ cười của tôi được trọn vẹn , sao em lỡ trà đạp lên nó , lên tình yêu của tôi vì sao vì sao vậy ?

Em yêu àk ! em có biết không cả trong bộ nhớ tưởng tượng của tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến em lại dối sử với tôi như thế, tàn nhẫn với tôi như thế ,vô tình với tôi như thế.em một con người tôi đã từng tự hào về tình yêu , về câu nói " nếu chúng mình chia tay Em sẽ lấy người yêu em ,chứ em không lấy người em yêu .vì em chỉ yêu mình anh là người duy nhất " vậy mà vẫn khuôn mặt ấy, vẫn hình dáng ấy,vẫn con người ấy giờ đây trái tim tôi lại sợ những câu nói của em, sợ đối mặt với em đến vậy , sợ phải nghĩ đến những việc mà em đã làm.vì sao em yêu ơi lại dánh mất đi lòng tin của em ở nơi tôi . vì sao em đánh đổi tất cả sự yêu thương của tôi , đánh đổi tất cả sự tự hào của bao người dành cho em vì sao vì sao vậy?.  Em đã hiểu rằng minh chẳng còn yêu tôi, muốn yêu tôi nữa chẳng còn muốn trái tim em lồng vào trái tim tôi nữa , thế mà vì sao em ơi khi tôi còn ở nhà em vẫn còn muốn tôi đi chơi cùng em nữa , muốn tôi là tài xế để chở em đi làm những việc em muốn làm như chúng ta chưa có chuyện gì sảy ra .tôi hỏi em lúc đó em nghĩ gì mà lại làm như thế với tôi chứ .hay trong lúc người mà em yêu thương không có ở nhà thì em muốn dùng tôi để lấp chỗ trống trong lòng em , có le em muốn nhẫn tâm lấy nốt đi thứ tình yêu như giột máu cuối cùng của tôi . để bây giờ tôi sống mà chẳng còn cảm giáấchó hức mong trời sáng để được đến trương găặpem như những ngày xưa ấy. .vì sao vì saothế giới này đang bế tắc của sự phát triển vậy mà em  một con người  lại thay đổi một cách chóng măặtđến thế . tôi buồn , tôi đau lắm vì tình yêu của em dành cho tôi bấy lâu nay chỉ là hư ảo , chỉ là sư lông nổi của mói tình đầu nhiều nhiều lắm .tôi muốn sống lắm muốn khoẻ mạnh lắm , muốn mở to đôi mắt để xem tình yêu của 2 người hạnh phúc đến đâu mà 2 người đã chấp nhận tất cả đánh đổi lấy nó.nhưng taạisao tôi không thể làm được, hay có lẽ tôi sống nghiêng quá về tiìnhcảm là có tội người ơi .vậy giờ tôi sẽ khác.



Đêm nay cũng như đêm trước tôi lại không ngủ , chăng phải tôi không muốn ngủ mà tôi không ngủ được vì những câu em đã nói , những việc em đã làm .tại sao trái tim và suy nghĩ của tôi không làm theo nhưng gì tôi mong muốn , phải chăng tôi phải cầm dao đâm thẳng vào nó thì nó mới chịu thôi . em yêu ơi bây giờ em đang vui bên ai em có thể quay về đây chỉ 1 giây thôi và hãy mang đi nhưng gì còn sót lại . em hiểu mà , tôi còn gia đình tôi còn tương lai tôi nữa . như thế này tôi sẽ gục ngã mất . tôi không thể không thể gục ngã được người ơi !



Tôi không muốn lo cho em nhiều nữa nhưng chỉ một câu nói của một người thôi và cũng vì người tôi yêu nữa lên tôi muốn lo cho em thêm một lần nữa lần cuối được không em ,lên tôi khuyên em hãy để ý câu nói này nhé " thời bây giờ làm gì còn ngươi yêu chung thuỷ , thời bây giờ làm gì còn tình yêu trong trắng " ừk nói thế cũng đúng thôi . lên em hãy chăm lo cho tình yêu của em một chút em nhé ! tôi không mong muốn em sẽ phải chịu nỗi đau như tôi bây giờ , nhưng nhỡ như....... thì tôi sẽ nói cho em biết ai nói ra câu ấy.





                                         !_gửi_ em__!

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Mùa Đông Đã Xa

__Thái Ân__                                                                                    ngày20tháng01năm.2010


“ Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất đi rồi lại thấy nuối tiếc, phải không?”.




Giọng buồn buồn và cái nhìn xa xăm của nhỏ bạn kéo em trở về miền ký ức đã chớm phủ bụi mờ. “Ngày xưa tao với L. cũng giống như mày với H…” Ngày xưa ư, nếu kể về câu chuyện của em ngày ấy, em đã có thể bắt đầu bằng hai chữa “ngày xưa” rồi sao?



Sài Gòn sáng nay trời chợt trở lạnh. Những làn gió vô tình lùa qua mái tóc trên đường đi học làm em nhớ quá cái không khí se se của những ngày đầu đông ở miền cao nguyên. Khoảng thời gian này năm ngoái em còn đang là một cô nữ sinh cấp ba. Những sớm mai đến trường, co ro trong áo ấm… Em yêu biết bao không gian man mác của mùa đông, bầu trời xanh ngắt không gợn chút mây, những cây phượng trong sân trường chỉ còn những cành khẳng khiu in bóng trên nền trời. Em đã để hồn mình lang thang ra khỏi bốn bức tường lớp học, khỏi những bài vở chất chồng của năm cuối cấp, mơ màng theo tiếng chim ríu rít ngoài sân trường, đùa theo từng cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá cuối cùng còn sót lại của mùa thu. Và em đã bắt đầu câu chuyện của mình với tất cả sự ngây ngô, vụng dại khi em viết vào trang nhật ký: “Ngày …tháng… năm… Mình và H quen nhau …Thật tình cờ… Ngay từ cái nhìn đầu tiên …”



Từ lần gặp gỡ tình cờ đó, trên đường đi học của em có H, có tiếng cười trong veo và ánh mắt H nhìn em rất lạ, không hiểu mùa đông hay lòng em trở nên ấm áp hơn. Dẫu biết rằng năm này là năm cuối cấp, và cả hai vẫn thường xuyên nhắc nhở nhau cố gắng học cho tốt nhé, nhưng đôi khi em đã để hình ảnh H chập chờn trên những trang vở chằng chịt chữ. Biết làm sao được khi bỗng dưng hôm nay soi gương em thấy mình lớn hơn hôm qua một chút… Em vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, giây phút ấy, thời gian như ngừng lặng, muôn vì sao lấp lánh như đang nhảy múa xung quanh em trong một thứ ánh sáng diệu kỳ, và lòng em trào dân những cảm xúc khó tả, những cảm xúc chưa bao giờ có trước đây. Có vẻ như em đã chờ đợi điều ấy và đến lúc em nghĩ rằng nó chẳng thể xảy ra thì H xuất hiện, với nụ cười thật tươi và ánh mắt ấm áp. “Chúc mừng Giáng Sinh” vừa nói H vừa đưa em tấm thiệp Giáng Sinh và khẽ mở nó ra, bài “Đêm Thánh vô Cùng” cất lên rộn rã, hân hoan…



Nhưng rồi mùa đông đi qua, khi những tia nắng ấm áp đầu tiên của mùa xuân vừa ló dạng, khi những chồi non vừa vươn vai thức giấc, H đã rời xa em, rời xa những kỷ niệm vu vơ ngày cũ. Không một câu giã biệt, không một lời giải thích… Trước đây em vô tư đón nhận sự chăm sóc, che chở của H, giờ chợt cảm thấy chông chênh. Và em cũng nhận ra rằng mình đã nhận quá nhiều mà cho chẳng bao nhiêu, đó có phải là lý do khiến H ra đi? Câu chuyện của em không có lời nói bắt đầu, không có lời kết thúc, mà chỉ nhẹ nhàng trôi qua như một áng mây hiếm hoi trên bầu trời xanh trong mùa đông. Có thể gọi tên được chăng, đó là mối tình đầu của em?



Một mùa đông nữa lại về. Những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn làm tâm hồn em xao xuyến. Ở môi trường mới, cũng có nhiều người đến với em, nhưng em không muốn bắt đầu một câu chuyện khác, vì em nghĩ rằng có lẽ mình chưa đủ lớn để bước vào thế giới kỳ diệu của tình yêu. Còn nuối tiếc ư, em chưa bao giờ nuối tiếc, nhưng câu chuyện của ngày xưa ấy êm đềm quá, những rung động đầu đời ấy ngây ngô quá, và em biết chắc rằng mãi mãi sẽ không thể quên được dấu ấn của một thời thơ dại…







Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

hình bóng em xa dần tầm với.

Em đã đến một nơi, nơi thế giới thuộc về em và một người khác, nơi đó không có tôi. Liệu người đó có yêu em như tôi đã từng yêu em không? Tôi luôn cầu mong em đừng bao giờ phải trải qua những cảm xúc như tôi lúc này. Cầu mong đôi mắt em đừng bao giờ phải nhỏ những giọt lệ nóng hổi, cay đắng như tôi em đã tìm ra cho mình hạnh phúc của riêng em và em sống vì điều đó, phấn đấu vì điều đó. Hai chúng mình giờ là hai đường thẳng song song. Sự thật này làm tôi đau đớn… Đã nhiều lần tôi tự hỏi, trong lúc tôi đang nhớ về em, có khi nào em lại nghĩ đến tôi. Chê tôi ngốc, bảo tôi quá mù quáng. Để cứ mãi chịu đựng bao lâu nay. Em vẫn thường hiên diện trong những tâm trí và trong những giấc mơ của tôi. Bởi trái tim tôi có khắc tên em, có hình ảnh của em. Và bởi vì tôi đã cất nỗi nhớ vào trong tim. Đã có lúc tôi dặn lòng mình phải quên đi tất cả, nhưng người đầu tiên gõ cửa giấc mơ tôi lại là em, với nụ cười, ánh mắt, bờ môi thân quen. Rồi chợt có ai đó kéo em đi, bỏ lại một mình tôi đứng chơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời, nhìn theo bóng em mờ khuất cùng với ai kia. Ngay cả khi tỉnh giấc hình ảnh đó vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Người ta nói mối tình đầu thường khó quên và đối với tôi cũng vậy. Mặc dù mọi người luôn nói với tôi rằng, tôi sẽ ổn thôi, rồi ánh ban mai sẽ đến. Bởi vì tôi là người nghị lực và rất bản lĩnh? rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng sao quên em lại khó như vậy chứ? Tôi vẫn bước đi trên con đường hằng ngày không có em Em đi để lại tôi một mình với khoảng không vô cùng rộng lớn. Một lỗ hổng không có cách nào vá lại. Tôi sẽ tìm cho mình một lối thoát qua cơn bão tố. Nơi đó tôi không còn yêu em. Những kỷ niệm đẹp đẽ hôm nay rồi ngày mai cuốn trôi theo dòng thời gian. Để nó mãi mãi là một ký ức.... Chúng ta sinh ra để không thuộc về nhau… Chúc cho em hạnh phúc ở mộy nơi nào đó, em nhé! _________________ Còn nếu như em đã tìm ra hạnh phúc, nửa còn lại của chiếc lá thứ 3. Thì anh chúc em mãi yên bình, hãy quên anh như quên một chiếc lá, anh biết mình chỉ là chiếc lá thứ 2.

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

Bức Thư..(Buồn) ...Không gửi *(?)(?)!!!!!!!

http://www.binhminhdem.blogspot.com/                                                     ngày 06tháng01năm2010.

ngày hôm nay cũng như bao ngày trứơc,đêm nay cũng như bao đêm trước tôi buồn . bây giờ màn đêm phủ kín nơi tôi đang ở và nỗi buồn lại trở về trongtrái tim tôi.như thế tôi sẽ không vui,không vui có lẽ đơn giản vì tôi không thể cười nổi,có lẽ vì tôi buồn về 1,2,3 điều gì đó.chắc cũng đơn giản vì tôi không thể quên.



 Hôm nay tôi lại nhớ đến một kỷ niệm.cũng vào ngày nay 2 năm về trước tôi đã viết những gì vào nhật ký "tôi và em" tôi đã quên nhưng có lẽ em đâu còn nhớ .những năm tháng ấy sao mà vui và hạnh phúc đến thế.nhưng bây gjờ đây nó đã quá xa tầm tay ôi với mất rồi.đã quá xa rồi phải không em ! những dòng chữ này liệu tôi có xoá nó đi không hay lên giữ lại để một lúc nào đó lục ra rồi đọc và đắm đuối để lại nghĩ vẩn vơ về một thứ đã xa không còn là của tôi không còn được sở hữu nó như một món đồ vô giá nó quan trọng với tôi hơn tất thảy những gì trên cái thế giới rộng lớn này.thật buồn cười lắm nhưng chỉ đơn giản vì tôi không thể quên.



 em đã ra đi vào chính ngày mà tôi cứ ngỡ mình hạnh phúc nhất,nhưng một con người lại bị hai con người lừa dối.để rồi trái tim vỡ tan trong tiếng nấc của một kẻ thất bại trên đường tình .sao người đó không là ai khác mà lại là bạn thân tôi hả em .không biết liệu cả ba con người ấy có vui không,có hạnh phúc không và còn cả một mớ bòng bong soay quanh một con ngưòi sao mà rắc rối thế,sao không đơn giản hơn khi mình quyết định làm những gì trứoc đó.như thế sẽ không làm cho bao nhiêu con ngưòikhác xung quanh sẽ không phải buồn vì 1,2,3 con người.có lẽ từ trước tới giờ tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản chẳng hay tại tôi chưa đủ lớn để nhận thức và hiểu được hết sự rối ren của cuộc sống này để rồi tự mình làm khổ mình đến vậy.như thế tôi sẽ vui chăng,sẽ hạnh phúc như lời em nói.có lẽ vậy?. bình minh trong tôi bây giờ không còn là ánh sáng soi rọi cho bước chân tôi đi nữa mà là bình minh của một màn đêm mà chỉ có trong tiểu thuyết hoặc chuyện cổ tích mới có vậy mà trong cái thế kỷ 21 này "bình minh đêm" ấy lại đang chiếm ngự trái tim tôi.liệu bây giờ còn có ai dịch chuyển nó đi hộ tôi không nó làm tôi đau quá và cô đơn nữa. sao bây gờ tôi lại mong được trở về ngày xưa quá,trở về cái tôi như ngày nào.ngày mà game la niềm vui lớn nhất.nhưng nó đâu ,ất rồi trả lại cho tôi.



 Vì sao Vì sao em yêu ơi !! lại làm trái tim tôi đau như thế. tại sa0 em lại lừa dối tôi lâu như thế, sa0 em biết rằng tình cảm em dành cho tôi không còn từ lâu vậy mà em chẳng nói với tôi sớm hơn như thế tôi sẽ không đau như bây giờ.em đâu có biết rằng những lời nói ấy,nhung suy nghĩ để rồi lựa chọn ấy,và......tiếng yêu nghẹn ngào ấy là nhát dao trí mạng đâm thẳng vào trái tim tôi,tình yêu tôi dành về em bấy lâu nay theo đó tuôn trào.em yêu ơi !! Thật sự tôi muốn giữ nó lại lắm nhưng tôi hiểu rằng muộn mất rồi phải không em , bàn tay tôi không thể đưa ra để với được nó nữa.Chiếc bình ấy đã vỡ mất rồi bây giờ muốn gắn nó lại liệu nó có còn lành lặn được như trước nữa không hả người, người nói đi.Tại sao tại sao chứ người lại không tin ở nơi trái tim tôi.người nói rằng ở đó người buồn lắm ư,cô đơn lắm ư, người nghĩ rằng ở cái TP hoa phượng đỏ đông vui và náo nhiệt những người và người này tôi đang vui lắm hạnh phúc lắm lên người trả thù tôi như thế sao? tình yêu là cá thứ gì chứ tại sao người lại vùi dập nó chẳng muốn nó vui,chẳng muốn nó hạnh phúc.phải chăng lhi con người ta mất đi một thứ gì đó thì mới là lúc ta nhận ra rằng nó thật sự quan trọng đến mức nào,và khi nhận ra đựoc điều đó cũng là lúc nó không còn là của riêng mình ta nữa.phải không em!!!



 Ước mơ là bàn đạp đẻ cho mọi con người ta phấn đấu mà hạnh phúc là thành công giúp con người hoàn thiện hơn.vậy khi ước mơ không còn, hạnh phúc đã mất thì có phải không em tôi chẳng còn gì để phấn đấu thì cuộc sống ngoài kia còn gì tươi đẹp nữa . Tại sa0 em lại viết ra một kịch bản mà diễn viên chính là tôi và gia đình tôi là phụ sẽ thành công hơn nếu ôi không như thế này phải không em!sao em chẳng nói toẹt ra rằng em không còn yêu muốn yêu tôi nữa như thế chúng ta chia tay nhau sẽ khác sẽ chẳng phải như bây giờ đâu!! nứoc mắt tôi ràn rụa,trái tim tôi đau vì một người con gái như thế phải chăng tôi đã gục ngã và yếu đuối hả em.nếu tôi ngã thì bàn tay ai sẽ đờ tôi dậy,tự đúng lên ư,không, cú ngã đó bất ngờ quá và đau nữa tôi không thể đứng lên ngay được người ơi. thời gian ư liệu nó có xoá nhoà được tất cả như em và bao người đã nói không mà sao cũng lâu rồi mà tôi không thể quên được thế này,càng quên càng nhớ,càng không muốn nghĩ tới thì nó cứ soay quanh con người tôi.em đã ra đi rồi mà sao trái tim tôi cứ nhớ,suy ngĩ tôi không dừng nước mắt tôi mãi chảy.vì sao vì sao vậy?.phải chăng có những kỷ niệm sẽ mãi không thể xoá nhoà.vậy xin giữ mãi hình bóng ấy,tình yêu ấy,và cả nụ hôn ấy nữa trong ngăn nhỏ trái tim tôi.sẽ là như thế nhé ! ngày xưa em đã nói yêu em dến tết bây giờ đã sắp đén tết thứ 2 rồi , và cũng là lúc em tìm được tình yêu mới rồi . ừh em đi đi nhé! Mong em mãi hạnh phúc như những gì em đã hứa với tôi!.



 Bây giờ đây em đang sống yên vui bên một người khác.liệu những lúc giật mình em có nhớ đến tôi không,có nhớ đén những kỷ niệm của 2 đúa mình không,liệu thấy tôi đau em có còn khóc vì tôi không? còn những lúc tình cờ gặp nhau trên đường phố nữa liệu em có muốn quay sang chào tôi không.tôi không biết nữa.trái tim tôi giờ đây đang nghĩ về một thứ gì đó đã xa làm tôi đau lắm , tôi khờ quá phải không! thật buồn cười, cười ra nước mắt. nhưng thôi phải không em, lưu luyến làm gì nữa khi 1 c0n người đã không muốn là của một người,đã muốn 2 trái tim đi về 2 hướng. em mốn tìm 1 niềm vui mới một tình yêu vẹn toàn hơn , trái tim em không còn muốn khắc tên của tôi nữa vậy thì em cứ xoá nhoà hết đi em nhé.tôi sẽ không trách em nữa đâu và còn vui hơn nữa khi em tìm được bờ vai vững vàng thực sự cho đời mình !" yêu là mong người mình yêu đựơc hạnh phúc" mà.lên tôi sẽ làm như thế nhé.ừh em nói đúng trong tình yêu lên có một người nhường nhịn người kia, tôi không biết tôi đang nhường nhịn em hay em đang nhường nhịn tôi đây! hình như có lẽ là em vì em nói mà.phải vậy không em !em hiểu không ở ngoài này tôi đựơc học nhiều thứ lắm,anh tôi nói đúng trong cuộc sống đôi khi cũng phải ích kỷ 1 chút để giữ được hp của riêng mình, vô tình một chút và tính toán môt chút thì trên đường đời mình sẽ đỡ vấp ngã hơn ! em cũng vậy nhé!!.cũng cảm ơn em nhiều lắm,em đã cho tôi hiểu được như thế nào để biết được sự thay đổi của một con người như thế tôi sẽ không đau hơn,không buồn hơn như bây giờ nữa.cảm ơn em!!! Còn tôi mơ ước về 1 ngôi nhà va những đứa trẻ vui cười không còn nữa.vây xin gửi lại phía sau nhé. 1 năm, 2 năm hay 3,4,5 năm tôi không biết nữa vì bây giờ tôi không thể nào đâu vì trái tim tôi bây giờ không còn cảm nhận được hạnh phúc, không còn cảm nhận được cái mà con người tôn thờ là " yêu và được yêu " nữa.và cũng xin gửi lại phía sau những kỷ niệm về mối tình đầu tôi nhớ tôi yêu !! nếu có kiếp sau thật thì tôi vẫn nguyện yêu em trọn đời nhé !! chúc em một năm mới tràn đầy niềm vui, mãi hạnh phúc, thành công và may mắn em nhé!!! !!-nhớ_mãi_em-!!